Ngồi trong bóng tối...
Nước mắt em chợt rơi...
Khi em biết được một điều rằng...
Một ngày nào đó...
Anh sẽ ra đi...
Đến một nơi khác...
Không có em...
Ừ phải...
Anh nói khi đó em muốn tìm anh phải hòa mình vào gió...
Gió ư?
Ừ em yêu gió...
Yêu gió nhiều lắm...
Như em yêu anh vậy...
Nhưng em không muốn tìm kiếm anh trong ngọn gió rộng lớn ấy...
Em không muốn mất anh...
Em không muốn anh rời xa em...
Em muốn được ở bên anh mãi mãi...
Anh nói không muốn làm em khóc...
Em tin như vậy...
Mặc dù đã cố gắng...
Nhưng ít nhất vài lần anh đã làm nước mắt em rơi...
Ừ thôi em k nghĩ ngợi nhiều...
Ừ thôi em k trách đâu...
Chẳng bao giờ em có cái khái niệm trách anh cả...
Nhưng mà lần này nếu anh không giữ lời hứa…
Em sẽ khóc to hơn nữa đấy…
Nhiều hơn nữa đấy…
Cuộc sống này sẽ cô đơn biết bao nếu không có anh…
Không có anh…
Liệu em có dám tới một nơi đáng sợ như thế khi bóng đêm đã ập xuống không?
Liệu em có tìm thấy một chốn nào khác bình yên hơn bờ vai anh không?
Liệu em có còn muốn ngắm sao hằng đêm, dậy sớm để tận hưởng bầu không khí trong lành nữa không?
Anh à…
Sẽ cô đơn biết bao nếu vắng anh trong cuộc đời xô bồ này…
Sẽ buồn biết bao khi niềm vui chẳng được san sẻ cùng anh nữa…
Sẽ mệt mỏi đến cỡ nào khi không có anh bên cạnh em…
Vắng anh em chỉ là con bé yếu đuối…
Vắng anh em không có đủ niềm tin vào chính mình…
Vắng anh em chẳng còn ai bên cạnh siết chặt tay em không buông…
Anh biết không?
Lần đầu anh ôm em…
Em tìm thấy ở đó một tình yêu mãnh liệt mà anh dành cho…
Ước gì khoảng thời gian đó là mãi mãi, anh nhỉ…
Gió thổi nhẹ…
Để em kịp nghe tiếng thông reo trên đồi…
Để em lim dim nhắm mắt tận hưởng những giây phút bình yên đó…
Anh nói anh yêu em…
Anh nói anh không muốn làm em phải rơi một giọt nước mắt nào…
Vậy thì cứ ôm em trong vòng tay như thế mãi…
Vậy thì cứ nắm chặt lấy tay em và đừng buông ra…
Vậy thì đừng để em phải thấy anh ra đi trước em…
Vậy thì đừng để em lại một mình trên cõi đời này…
Cố lên anh…
Chẳng có gì chia rẽ được tình cảm của tụi mình đâu…
Vì anh với em là một…