Trong cuộc sống của tôi, có những ngày giống như Coldplay đã hát trong Fix You:
"Khi bạn cố gắng hết mình mà bạn chẳng thành công
Khi bạn lấy được cái bạn muốn, nhưng hóa ra lại chẳng phải thứ bạn cần
Khi bạn mất những thứ không thể nào thay thế
Khi bạn yêu thương ai đó mà lại thành uổng phí..."
Những lúc đó tôi thường nhớ đến một bài thực hành mà cô giáo dạy Sinh ra đề cho chúng tôi. "Nào các con, hãy giúp một cái cây nảy mầm!". Một chút bông, một chút nước và một hạt đỗ đen. Sáng hôm sau chúng tôi đến lớp, ngỡ ngàng trước một phép màu đang đợi, một mầm đỗ mảnh mai như một tia nắng đang vươn lên mềm mại trong lọ thủy tinh mà chẳng cần tựa vào bất kì đâu. Cô giáo dạy Sinh còn rất trẻ mỉm cười: Các con thấy không, một cái mầm đỗ nhỏ xíu cũng đã biết tự nâng đỡ chính mình!
Tôi cũng thường nhớ đến một chuyến đi du lịch xa, đứng trước cây cầu cong cong như một mảnh trăng lưỡi liềm bắc ngang con sông của thành phố mà chúng tôi đi qua, cậu bạn thân vốn rất yêu thích môn Vật Lý đố tôi: "Bạn có biết tại sao những cây cầu lại thường cong không?" Tại sao nhỉ? Câu trả lời của cậu ấy rất giản dị: Thân cầu cong cong như vậy đâu chỉ để đẹp, nó đang tạo một lực để tự nâng đỡ chính mình.
"Khi nào sợ hãi mà chỉ có một mình, con cứ khe khẽ hát lên!" Cha tôi dặn tôi như vậy. Thời xa xưa, có những ngày cha mẹ đi làm về muộn, xóm tôi lại hay mất điện, bóng tối lan nhanh trong căn phòng nhỏ, những ngọn đèn dầu từ nhà hàng xóm chỉ là những đốm sáng leo lét phía xa. Để xua ta cảm giác cô độc của chính mình, để em tôi khỏi òa khóc, tôi đã hát, những bài hát đã tặng tôi không khí vui tươi và cả sự can đảm, làm em tôi mỉm cười và vỗ tay theo. Đôi khi, bạn phải nâng đỡ chính mình, để làm điểm tựa cho người khác.
***
Tôi biết mình sinh ra chẳng hề cô độc, được cha mẹ yêu thương, có anh chị em để chia sẻ, có bạn bè ở bên những lúc vui buồn. Nhưng cha tôi nói rằng trong cuộc đời chẳng thiếu những chuyện cha mẹ không thể bao bọc, những lúc anh em không thể giúp đỡ, những điều bạn bè không thể đồng cam cộng khổ, chỉ có bản thân tôi có thể giúp đỡ chính mình.
Bởi vậy chúng ta không chỉ sống tử tế với những người xung quanh, mà còn sống tử tế với cả chính mình. Sống với mình như một người bạn tốt, một người bạn không vùi dập và không phán xét, không dằn vặt mình về những điều đã qua, về những chuyện không thể thay đổi. Một người bạn hướng mình tới những suy nghĩ lạc quan, nhắc mình cần sống tích cực, tin tưởng vào năng lực của mình, suy nghĩ tốt đẹp về mình, yêu thương mình...
Cha tôi nói với tôi "hãy luôn tự nâng đỡ chính mình, nếu con làm được như vậy, cha sẽ yên tâm về con nhiều lắm". Tôi vẫn nghĩ rằng đó là bí quyết sống quan trọng nhất mà một cô giáo, một người bạn, và cha tôi đã tặng cho tôi.
Với chính mình, tôi là một người bạn tốt.
Vậy đối với chính bản thân các bạn,các bạn có thật sự nghĩ như vậy hay không?