Em ạ, bây giờ em đang làm gì, đang hạnh phúc, đang đắng cay hay đang sống bình lặng như mặt hồ thu trong tim anh...Đã có lúc, anh tưởng mình không thở nổi, không còn sinh lực để mà đứng, không thiết tha...Vì một lẽ, em đã xa anh, mãi mãi...Anh đã không tin vào đôi tai mình khi em bảo: Mình chia tay anh nhé, không tin vào đôi mắt mình khi nhìn em đi bên người khác...
Không còn em, không còn những phút giây nồng nàn thương yêu, không còn cảm giác khấp khởi khi nghĩ về em, nghĩ về những giờ phút sắp được bên em, được ôm em vào lòng...Không còn em, anh không còn hơi ấm, không còn những phút giây yếu mềm khi em bật khóc, không còn những chiếc hôn nồng nan...Không còn em, anh đau đớn đến tê dại, anh lạnh giá bờ vai bên hiên xưa trong cơn mưa thu lất phất...Không còn em, những kỉ niệm giờ lại là nỗi ám ảnh trong tim anh, trong đôi mắt thất thần. Những bước chân anh lại trĩu nặng hình bóng em, những giây phút anh đánh rơi mình. Trong anh, giờ là bề bộn nhớ thương, là những cơn mê sảng thầm gọi tên em...
Em đến bên anh như món quà mà thượng đế đã ban tặng, nhưng anh không thể, không thể giữ nổi. Những thương yêu, những vụng dại giờ chỉ là quá khứ...Anh chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh xa xôi, một ngày nào đó em ra đi, điều đó giờ là sự thật, một sự thật quá đắng cay...Bởi anh yêu em bằng cả trái tim, bằng cả cuộc đời mình, bằng những gì anh có thể...Anh đã không khóc mà chỉ thấy nhạt nhòa nơi khóe mắt, anh không gục ngã mà bước cứ xiêu vẹo...Anh, có đáng thương không!?
Đã nhiều lần anh đi tìm câu trả lời nhưng hoàn toàn vô vọng, lòng lại trĩu nặng, hồn anh lại lạc vào cõi xa xôi, nhẹ tênh và hoang dại...Anh lại mê sảng, những tiếng gọi chìm vào bóng tối, nơi ấy biết có còn em, còn một tia sáng dành cho anh...Những giây phút được bên em anh đã sống bằng hết những nhớ nhung sau những ngày xa cách...Những lúc không nhận được hồi âm, là những lúc âu lo lại ùa về trong anh, nhưng anh nghĩ em bất đắc dĩ phải làm như thê bởi em còn gia đình, còn việc học và còn nhiều thứ khác. Anh yêu em, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ là mình sở hữu em, không vồ vập, không đắm đuối, điều đó có phải là lỗi của anh không? Có lẽ em không hiểu rằng dù rất yêu em nhưng anh lại muốn em cảm nhận tình yêu anh thật nhẹ nhàng...
Em ạ, cuối cùng thì anh cũng đã tìm ra câu trả lời cho sự đỗ vỡ yêu thương, em đã quá yếu lòng, em đã không chịu đựng nỗi cảm giác thiếu thốn khi xa anh, không đủ vững chãi để đối mặt với nỗi cô đơn. Anh đã thất bại, thất bại thật sự khi niềm tin anh nuôi nấng đã không còn nguyên vẹn như ngày nào...Em đã đổi thay hay xa cách làm trái tim em nguội lạnh...Đã quá nhiều lời
về em, anh không tin hay anh cố gắng làm em thay đổi...Tất cả, tất cả đã tan tành rồi, không cứu vãn được nữa...
Em đã đến, đã ươm trong tim anh mầm sống của thương yêu, không một chút ngại ngần anh đã nuôi nấng nó...Nó lớn lên trong anh từng ngày, chưa kịp đơm hoa đã bị cơn bão đời đánh đổ gục...Giờ đây, chỉ là hoang tàn, là đổ nát, là xác xơ...Anh bơ vơ, thèm khát những yêu thương đã tan biến...Nhưng, có một điều anh biết rằng, em sẽ mong anh tìm được mầm sống mới, mong anh vượt qua cơn bão lòng để đứng vững, để còn có ngày gặp lại em và mỉm cười, nụ cười thân thương cho những kỉ niệm, đã một thời chúng ta có được...
Có người bảo rằng, yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc, nhưng hanh phúc thật sự phải do mình mang lại...Anh hiểu điều đó, nhưng bây giờ, với em anh không thể nữa rồi. Nhưng chắc chắn với em một điều, ở một nơi xa xôi nào đó, anh luôn nhìn về phía em, luôn cầu chúc cho em yên vui bên người mà em đã chọn...Và một ngày, em đọc được những dòng này, hãy mỉm cười để anh an vui...Chào em!